Sunday, January 8, 2012

Sáng tác của Ngọc Ánh - XEM DUNG NHAN ẤY BÂY GIỜ RA SAO..

Buổi chiều cuối năm khi tôi đang loay hoay với một đống công việc cần phải giải quyết cho xong, thật ra cũng không có gì gấp gáp, nhưng do thói quen tống tiễn năm cũ để đón năm mới thong thả hơn nên tôi thấy mình khá bận rộn. Chợt điện thoại reo vang, một giọng nữ ríu rít như quen từ đời nào “ Chị NA phải không? chị học HD năm nào vậy? tôi mới coi trên báo NV về vụ họp mặt nên gọi chị hỏi thăm nè ” 
Chời! lối nhập đề trực chỉ, xoáy thẳng vô trọng tâm làm tôi hơi lúng túng , thật tình tôi cũng không biết chị là ai, nhưng nghĩ phải là dân HD hay ít nhất cũng “liên trường Sóc trăng” mới quan tâm đến vấn đề hội họp này, nên tôi cũng thân tình mời chị tham dự cho vui. Như một đồng hồ quả lắc được lên dây cót sẳn , chị hỏi một hơi về mấy ông Thầy cũ, về bạn bè xưa chung lớp với chị, nhắc tên người bạn trai theo đuôi chị từ hồi chị mới vô đệ thất… rồi chị cười dòn tan, trong trẻo như thời còn đi học, chị kể huyên thuyên về gia đình, qua Mỹ mấy chục năm sống cũng nhàn hạ, cuộc đời chị gắn liền với chữ C..Chồng- con- cháu- chó- chim- cá, nên lúc nào cũng lu bu bận rộn,loay hoay vậy mà sắp hết đời, cháu nội chị năm nay 20 tuổi, nghĩa là chị sắp có thêm chữ C nữa là “chắt”. Con trai chị kêu chị bằng “người đẹp”, đi đâu với nó , người ta dễ lầm tưởng là hai chị em bởi vì chị coi cũng còn rất trẻ..Nói tới đây chị lại bật cười, sự hài lòng về nhan sắc vẫn mặn mà ở tuổi trên dưới 60 khiến tôi cũng tò mò muốn biết tên chị, một hoa khôi Hoàng diệu đi lạc qua Mỹ mà bấy lâu nay bạn gần xa không ai tìm thấy. Chị niên khóa 66 hay 67 gì đó chị không nhớ rõ lắm, nhưng có điều lên đệ tam là chị đã “theo chồng bỏ cuộc chơi”. Câu chuyện đang hào hứng rôm rả thì chị nín ngang khi hỏi đến tên, ngập ngừng một chút chị mới tâm tình  “tên tui xấu hoắc, qua Mỹ tui đổi tên khác rồi, hồi nhỏ tui cứ cằn nhằn Ba tui sao mà đặt cái tên gì vô duyên kỳ cục, ông già cười nói tại tui xấu háy, khó nuôi, phải đặt tên xấu mới sống nổi..”Rồi chị lại cười ha hả, “nghĩ lại ông bà già mình hồi xưa dị đoan thiệt nhe, bây giờ tui có cả chục đứa cháu vừa nội vừa ngoại mà tôi có thấy xấu háy đứa nào đâu”. 
Qua Mỹ đã lâu nhưng chị cũng ít bạn bè, lu bu chuyện gia đình nên cũng không có thời gian đâu mà lân la gặp người quen, thậm chí đến Cell phone hay Internet chị cũng không quan tâm đến, trong khi ông chồng chị lúc nào cũng chúi mũi vào Computer..Sở dĩ chị biết được thông tin họp bạn HD này là cũng do ông chồng tò mò của chị đọc trên online
-“ Hồi đó em ở ST mà em có học HD không vậy?
-Có, rồi sao?
-Đây nè HD sắp họp bạn, có hình mấy ông Thầy nữa nè, em nên ghi tên tham dự đi?
- Lại đó làm gì? biết có gặp ai không? Lâu quá rồi ai mà nhớ mặt ai.
Chồng chị cứ thúc dục hoài nên chị gọi đại tên tôi..ai dè có dịp nói chuyện vui quá.  À, thì ra vậy! âu cũng là cái duyên tương ngộ, tôi mời chị nên đến họp bạn một lần cho biết, khi người ta già thì tình bạn cần thiết lắm, nhất là có dịp gặp bạn chung lớp, chung trường, cùng quê hương xứ sở thì thú vị biết bao nhiêu, tôi xúi chị nên mở một cái email để tiện liên lạc với bạn bè ở khắp nơi, biết đâu sẽ gặp lại một số bạn cùng thời, sẽ thấy mình như trẻ lại sống vô tư của tuổi học trò. Chị ngập ngừng không hứa chắc lắm…Có lẽ chị ngại gặp lại cố nhân? Mà đã sao nào, bây giờ thành bà ngoại ông nội hết rồi, kỹ niệm đẹp thì cũng nên nhắc chứ. Chị cười hồn nhiên khi đọc cho tôi nghe mấy câu thơ mà hồi xưa anh chàng Bê hai nào đó đã tặng chị, mà chị còn nhớ đến bây giờ 
                           “ Trời sanh ra chi một B..H..
                             Tuổi mới mười ba đã ba gai
                             Bé ngồi nhấp nhỏm sau cửa lớp
                            Làm chết lòng anh “tứ bê hai
Và chị kết luận buổi nói chuyện bằng một tràng cười ha hả “mà thiệt, hồi đi học tui cũng ba gai lắm, hỏi tên tui ai cũng biết hết, nhưng bây giờ tui đổi tên khác rồi, kêu tui BH là tui giận đó”
Tìm gặp một dân HD lang thang trên xứ người, đối với tôi đó là niềm vui nên tôi hứa với chị là sẽ giữ liên lạc thường xuyên, tên chị sẽ add trong danh sách học chò HD ở hải ngoại,  đợi khi nào chị có “meo” thì bạn bè gần xa sẽ tìm thấy chị, người đẹp một thời “nổi cộm” mái trường xưa. Quá khứ không phải là điều đáng quan tâm,chỉ có Hiện tại mới đánh giá đúng về con người của chị dù cái tên xấu ỉn như chị thường nói. BH! Cám ơn cuộc gọi cuối năm của chị, hẹn gặp chị trong dịp họp bạn HD sắp tới. Thú thật tôi cũng nôn nóng muốn “xem dung nhan ấy bây giờ ra sao,” bởi vì nghe tiếng cười vui của chị, chính tôi cũng thấy mình như trẻ lại.
Ngọc Ánh
Dec 31/2011





HOÀI   NIỆM……

Trong suốt một thời đi học, nhắc đến làm báo ở trường HD, quả là một ấn tượng khó quên, cứ mỗi độ Xuân về là bích báo lớp nào cũng trăm hoa đua nở…thường thì mỗi lớp đều có giáo sư hướng dẫn, nội dung dĩ nhiên là theo chủ đề chung của trường, nhưng hình thức thì tha hồ bày vẽ, trang trí màu sắc hoa lá cành đủ kiểu, bài vở thì tùy bút tùy hứng, thơ thẩn, sưu tầm danh ngôn,truyện cười, sớ táo quân...

Mấy ngày cuối năm, lớp nào cũng bận rộn lăng xăng, nhất là cái tên giữ chức vụ “văn nghệ báo chí” với trách nhiệm nặng nề là cố lấy giải nhất cho lớp mình, nở mày nở mặt cùng thiên hạ..

…Và cũng trong đám bạn bè thân thiết lúc bấy giờ, nói đến việc làm báo tường, phải nhắc đến 1 kỷ niệm nhớ đời giữa tôi và hắn. Năm ấy, chủ đề của trường là chống ma túy trong giới học sinh, lớp tôi nhiệt tình cái vụ này, hăm hở kiếm tài liệu nói về vấn đề liên quan tới ma túy, mấy đứa giao tôi vẽ hình cái đầu lâu có 2 khúc xương bắt chéo, máu nhiểu lòng thòng coi cũng rùng rợn lắm..Vẽ riêng trong một tờ giấy khổ lớn, với hàng chữ đỏ chói, hy vọng chọt thủng mắt cái tên nào đó có ý đồ muốn làm bạn với kẻ giết người này: MA TÚY LÀ KẺ THÙ CỦA TUỔI TRẺ
Tờ giấy được dán cẩn thận trước cửa lớp A2, sáng đi học sớm, mới leo lên bậc tam cấp tôi tưởng mình ngáy ngủ khi thấy một tờ giấy to đùng dán ngay ngắn bên cạnh, nét chữ sắc sảo, bay bướm chứng tỏ tay chơi có hạng…MÀ TUỔI TRẺ XA LÁNH KẺ THÙ LÀ HÈN NHÁT!...

Trời đất ! nói cho cùng tách 2 tờ giấy ra, thì câu nào cũng... đúng, nhưng mà tại nó gần nhau quá nên..tức ói máu! cả lớp xôn xao bàn tán, truy tìm tung tích thủ phạm, chỉ có vài đứa trong bọn chúng tôi biết “hắn “ là ai, đó là thằng bạn rất thân, nhưng có nhiều thành tích trời thần đất lở, đẹp chai, học giỏi, con nhà ..nghèo ( vì mặc cái quần có quá nhiều chổ rách theo đúng mode híp pi) tóc để dài rẻ ngôi giữa, biết hút thuốc hồi năm lớp 8, hắn lãng tử như thơ của Đinh Hùng “làm học trò không sách cầm tay, có tâm sự đi cùng cây cỏ.”giờ học hay chui xuống quán nước  uống cà phê, bị ông hiệu trưởng LXV rượt chạy có cờ..có lần uýnh quá hắn nhảy đại vào lớp, tọt xuống bàn cuối, được cô bạn thương tình lấy vạt áo dài đậy lại, làm Thầy Vịnh ngó dáo dác “tôi mới thấy có em chạy vào đây mà?” cả lớp im re , bao che cho hắn…bởi vì hắn dễ thương quá, hắn đàn hay mà giọng hát cũng ru hồn, một cây văn nghệ của trường mỗi độ Xuân về , Hè đến, và dĩ nhiên hắn cũng có một mối tình học trò rất êm đềm, thơ mộng,cô nàng học lớp tôi, chắc đọc thơ tình trong ngăn bàn nhiều quá nên mắt sớm cận thị, bạn bè gọi thêm cái tên Cận ở đằng sau để khỏi lộn với đứa này đứa nọ,mối tình của nàng với hắn ròng rả mấy năm trời, cả trường “ai cũng biết- chỉ có một người không biết”, đó là bố nàng, ông làm cảnh sát, mấy đứa con trai tóc dài mặc đồ híp pi, đi lang thang ngoài đường,hay bị cảnh sát bắt bỏ bót, hỏi han rồi thu giấy tờ, khi nào tóc tai cao ráo đàng hoàng thì trả lại..có lần ông gặp hắn, nhìn cái thẻ học sinh là ông biết hắn học chung với con gái mình.. ông về đưa cho nàng và dặn “biểu nó ra quán cây me hớt tóc, nói cháu bác Năm là người ta hổng có lấy tiền.” sau lần đó hình như hắn không còn bê bối vụ tóc tai, mà còn chịu chơi hơn nữa là đẩy luôn một lèo “đờ mi cua ca rê Phật” trọc lóc, khiến bạn bè gọi thêm cái tên..sư huynh!

Sau năm 75, hắn bỏ trường, bỏ lớp, chạy xe lôi trong thị xã, theo kiểu “tài tử đa cùng phú”có lần hắn chở mấy cô bạn chạy rong chơi trên đường Giao Hạ, cái xe bị sút càng, cả bọn ngã lăn  xuống đất, trầy mặt trầy tay vậy mà  cười ngoặt ngẻo…kỷ niệm đáng nhớ đời với mấy cái thẹo.
Nhưng cuối cùng thì hắn cũng làm lại cuộc đời ..Nơi xứ lạ quê người hắn dành dụm gởi tiền về VN cho trẻ em nghèo hiếu học ở quê, mối tình học trò ngày xưa chỉ còn là dư âm, là kỹ niệm đẹp trong lòng mỗi người, có lẽ hắn mang theo cho đến cuối đời..

Kể ra câu chuyện này như một chút tâm tình dành riêng cho hắn, thằng bạn trai thân thiết của tôi và bạn bè, cho dù bây giờ hắn đã bỏ mọi người ra đi lặng lẽ, nhưng sẽ không ai quên hắn, mãi mãi không quên !

Ngọc Ánh CHSHD